Vũ Thương Giang

TRĂN TRỞ...



Biết bao đêm chập chờn trong giấc ngủ, 
Vần thơ anh kéo quá khứ tìm về . 
Có thể nào vơi  cạn  hết  đam  mê, 
Khi người xa, khâu lời thề… vẫn đợi? 
  
Ánh trăng lạnh ngã nhoài trên sông nổi, 
Đêm cô liêu trong bóng tối ẩn mình. 
Phố không em , nghe nỗi nhớ lặng thinh, 
Chiếc lá Thu cũng vô tình rơi khẽ… 
  
Hình như sợ chạm vào sự cô lẻ, 
Một trái tim đang giằng xé nhớ nhung. 
  
Vũ Thương Giang

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "TRĂN TRỞ..."